Nguyên Đỗ

Thơ Và Tình

Thơ và tình... cũng như hồn với dạ
Vừa mơ hồ vừa cụ thể bù nhau
Tách thơ ra, tình bỗng khô khan lạ
Trộn tình vào, không khéo hóa thương đau
Ta với bạn dù thơ tình ngây ngất
Nhưng hiểu là nguồn cảm hứng văn thơ
Đối xử nhau bằng tấm lòng thành thật
Thì hiểu lầm không thể xảy bao giờ
Có thổn thức vì thơ tình lãng mạn
Có chờ mong vì ánh sáng mùa trăng
Thì cũng hiểu thơ vốn hoài lai láng
Nhưng cuộc đời còn bao lẽ phải chăng
Trong huyễn mộng đây là vườn ân ái
Những mầm tình những lộc mới nảy sinh
Để cho hoa còn nở những nụ tình
Cho ong bướm bay về vui hòa nhịp
Dù có muộn cũng như là đến kịp
Vườn thơ anh luôn đón mở chào em
Vào ban ngày hay ghé tới ban đêm
Tràng hoa đẹp anh khoác vào trên cổ
Dù sao nữa cũng là duyên kỳ ngộ
Tình và thơ, hai khái niệm thân yêu
Như con dao hai lưỡi chớ chơi liều
Có khi chết, có khi mang tật bệnh
Nên em nhớ, dẫu là thơ tập tễnh
Mà chân thành, thì trọng quí trái tim
Và thơ hay mà lòng gian xảo quyệt
Hãy tránh xa kẻo thuyền vỡ lật chìm
Đừng em nhé, đừng có yêu lầm lỡ
Lửa trái tim đừng cháy kiểu lửa rơm
Hãy đốt lên bằng niềm tin sáng rỡ
Để muôn đời còn mãi mãi hương thơm

Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thơ Và Tình"